Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Phan_29

“A!” Lâm Hi Hi khẽ kêu một tiếng, cố tránh một chút, nhưng vẫn không đúng lúc, cơm nước vẫn tóe vào mặt, dây lên quần áo, rất chật vật theo nước mưa trên người nàng mà chảy xuống dưới.

Trời …

Lâm Hi Hi sững người một chút, cảm nhận được độ nóng trên cánh tay, may mà cơm đều không phải rất nóng, thế nhưng cứ theo hành động của một người, cũng đã đủ thấy được dụng ý đối địch của Lily.

Trong ngực nàng đâng lên sự khuất nhục to lớn, đánh mắt, dừng ở Lily.

Bốn phía xung quanh bắt đầu có tiếng kinh hô của đồng sự, có tiếng bàn luận nho nhỏ.

“Ôi, thật sự là trò hay a, kia chính là Lâm Hi Hi mà, còn đối diện hẳn là bạn gái bên Mỹ của chủ tịch?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi chỉ biết tiểu tam không có kết quả tốt gì, thấy được chưa?”

“Đáng đời! Tự làm tự chịu!”

“Ây da, cô không nên nói như vậy, coi như là tự làm tự chịu, nếu như Tần tổng có khả năng liếc mắt đến tôi, tôi còn trồng cây si luôn ấy chứ…”

….

“Híc, bây giờ đàn bà đều ti tiện như vậy.”

“Cô không phải là đàn bà sao? Lại không phải là tự chửi chính mình? Tất cả mọi người đều chẳng khác nhau là mấy, so sánh cái quái gì?”

Tiếng nói líu ríu, ánh mắt Lâm Hi Hi nổi lên một tia sắc lạnh.

Hay là do gần đây phải hứng chịu quá nhiều lời mỉa mai nói xấu cùng với đãi ngộ không công bằng ngày càng nhiều, bọn họ tự trách mình sao vẫn phải nhẫn nại.

Không phải sự bất bình nào cũng có thể chịu đựng, cũng không phải không được phép chửi rủa vũ nhục kẻ khác, mà là vốn không nên bắt nàng chịu đựng những chuyện này, vì sao nhất định cứ phải đổ lên người nàng? Được, muốn chơi đùa có phải không?

Lily đang nổi giận đùng đùng nhìn thấy lãnh ý trong đôi mắt Lâm Hi Hi, ngực cũng run rẩy.

Hành động của cô chẳng qua chỉ là nhất thời, trôi qua trong nháy mắt, cô đã cảm thấy hối hận.

“Lâm … Tôi …”

“Không cần nói nữa,” Lâm Hi Hi cắt đứt lời nói của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ướp nhẹp nước, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng như băng, “Trong tay tôi không có cặp lồng, nên không có khả năng hất trả lại, bởi vậy cô không cần lo lắng.”

Nàng hất đồ ăn dính trên tay áo, cả người thoạt nhìn rất nhã nhặn lịch sự: “Nhưng từ hôm nay trở đi, chúng tay không còn là bạn bè, tôi cho phép cô một lần không khống chế được, hai lần không thể khống chế, thế nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại, cô cũng không coi tôi là bạn bè, cho nên mới ra tay dứt khoát như vậy, có phải hay không?”

Lily vô cùng luống cuống, nước mắt đều rơi lã chã.

“Lâm… Lâm cô hãy nghe tôi nói…” Lily tiến lên cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, trong mắt một mảnh mông lung, thê ai nói “Tôi xin lỗi, là tôi sai, tôi xin lỗi cô được chứ? Cô không nên nói với Vinson, anh ấy từng nói, nếu tôi đối xử không tốt với cô, anh ấy sẽ thực sự không cần tôi, Lâm, tôi van xin cô đừng nói với anh ấy..”

Thân thể Lâm Hi Hi cứng đờ tại chỗ.

Nàng khó mà tin được, Lily lại có thể cỡ nào hèn mọn mà đi yêu Tần Dịch Dương?

Chỉ là muốn ở lại bên cạnh hắn, mà người đàn bàn như vậy lại không cần đến tự tôn sao? Yêu cái kiểu này, nên gọi là cuồng nhiệt hay là ngu muội?

Nàng khó mà tưởng tượng , chỉ để tùy ý Lily bi ai cầu khẩn, do dự bất định.

“Lâm, cô không cần nói cho Vinson, tùy ý cô đối tôi như thế nào cũng được, lần trước tôi tát cô một cái, cô hiện tại có thể đòi lại cũng được, Lâm …”

Đại sảnh rộng lớn như vậy, tiếng cầu xin, tiếng khóc nức nở, còn có những hành dộng ngoài ý muốn, đều khiến Lâm Hi Hi khó có thể tiếp nhận.

Nàng nhìn khuôn mặt đang khóc của Lily, muốn xuyên qua khuôn mặt ấy hiểu rõ cô ta muốn gì, thế nhưng không có biện pháp.

Nàng nhìn không ra.

Tựa như nàng không có biện pháp vung cánh tay lên, thực sự tát cho Lily một cái.

“Quên đi…” Lâm Hi Hi bị sự hoảng hốt của cô ta làm khó chịu, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt nhu hòa một chút, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

“Tôi và anh ta không thân thiết đến mức có thể bàn đến sự việc này, cô yên tâm.” Lúc mà Lâm Hi Hi nói những lời này tâm trạng vô cùng phức tạp, chỉ có thể cố thoát khỏi sự dây dưa của Lily, chạy lên lầu.

Một thân dính toàn nước mưa và đồ ăn cũng đủ nói ngày hôm nay quả là không may.

“Lâm Hi Hi, đem những văn bản này đến văn phòng đối diện, nhanh lên một chút.”vừa thoát khỏi ánh mắt của mọi người dưới tầng trệt, Lâm Hi Hi vốn định đi vào toilet sửa soạn một chút, không nghĩ tới vừa đi vào đã bị hò đi làm.

“Tôi… Chờ một chút được không?” Lâm Hi Hi có chút do dự.

Đối phương nhìn qua bộ dáng chật vật của nàng, chăm chú quan sát một hồi, cười cười bỏ tài liệu lên bàn.

Vẻ tươi cười kia, không giống như châm biếm, mà hơn cả châm biếm.

Lâm Hi Hi thu lại khẩu khí, quay người nhưng lại lọt vào ánh mắt thâm thúy của một người, sức hấp dẫn trí mạng. Tần Dịch Dương đứng ở cửa thang máy, vừa mới từ phòng họp trên tầng cao nhất trở về, liền thấy một màn như vậy.

“Em đi đâu về? Đồn cảnh sát?” Tiếng nói trầm thấp của hắn rất êm tai mà quẩn quanh.

Lâm Hi Hi vô cùng xấu hổ, định mở miệng bảo hắn không nên tiếp tục nhìn nữa, bộ dạng khó coi như vậy đây đúng là lần đầu tiên lộ ra trước mặt người khác.

Tần Dịch Dương cười cười, hiện tại cả người nàng đều ướt sũng, nước mưa khiến quần áo dán chặt trên người lộ ra những đường viền đẹp đẽ lả lướt, có thể đi đâu được.

Hắn đi tới gần nàng, kéo cô gái nhỏ đang run rẩy lại.

“Đến phòng làm việc của tôi, tắm rửa một chút.” Hắn thấp giọng nói.

Lâm Hi Hi buồn cười, chưa từng biết phòng làm việc của hắn có loại chức năng này.

Bên trong cư nhiên có… Phòng tắm.

Đây là dựa theo khu nhà trọ cao cấp mà thiết kế sao? Bên trong còn có phòng ngủ và toilet.

Không kịp sụt sịt, cả người nàng đã bị đẩy đi vào, Tần Dịch Dương ở phía sau nàng trầm giọng nói nhỏ: “Chỉ có áo sơ mi cho em thay, chịu khó một chút.”

Thay quần áo trong phòng chủ tịch? Nàng điên rồi sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn dính nước mưa hé ra ửng đỏ, Lâm Hi Hi cố gắng chống cửa, kêu lên: “Tần tiên sinh, tôi tùy ý vào toilet chuẩn bị một chút là tốt rồi, không cần phiền phức như vậy.”

Lát nữa nàng phải mặc áo sơ mi của hắn đi ra ngoài làm việc? Tuyệt đối là không thể được!

Tần Dịch Dương quay người lại, thân ảnh cao ngất từ từ tới gần nàng: “Là muốn đợi tôi giúp em thay?”

Chương 100: Một tuần phải thỏa hiệp

Lâm Hi Hi cả kinh mặt ửng đỏ: “Ý của tôi không phải là như vậy!”

Tần Dịch Dương một tay chống lên cửa, vẻ hài hước trên khuôn mặt tuấn lãng từ từ hạ xuống, ngắm đúng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ý của em như thế nào không quan trọng, không nên tùy tiện chọc vào suy nghĩ của đàn ông, bằng không, tôi sẽ cho đây là lời mời của em với tôi.”

“Ngoan, thay xong thì đi ra,” Hắn xoa bóp cằm của nàng, “Sau này em nên hình thành thói quen như vậy đi.”

Lâm Hi Hi không hiểu gì cả, mơ màng lộ ra sự thấp thỏm, động tác của hắn tự nhiên như vậy, khiến nàng không chỉ quên trốn chạy, thậm chí còn quay về chỗ cũ thử xem một chút…

Đáng chết! Tại sao nàng lại có thể như vậy?

Cửa từ từ đóng lại, nàng chỉ có thể thả lỏng, cố gắng không gây ra tiếng động, rửa sạch những vết dơ trên người.

Thật vất vả mới rửa sạch, nàng ướm thử áo sơ mi của hắn, nhưng phát hiện áo sơ mi này quá lớn, lớn đến mức có thể bao trùm hết hơn nửa người nàng, Lâm Hi Hi quấn bện thật lâu, lại ở trong phòng đi đi lại lại hồi lâu mới dám đi ra ngoài.

Tần Dịch Dương ngồi trên ghế xoay, im lặng mà gõ bàn phím.

Mười ngón tay thon dài bay lượn, theo bàn phím hiện lên một dãy số liệu lên xuống liên tục, công suất làm việc của hắn luôn luôn cao, không mang chuyện tư vào công việc, thẳng tới phạm vi nhìn, chợt có một thân ảnh mảnh khảnh tiến vào, lực chú ý mới tản đi một chút.

Cô gái nhỏ trước mặt, như hồi sinh sau cơn mưa, xinh đẹp đáng yêu.

Trời biết được nàng đã dùng bao nhiêu kim băng mới đem áo sơ mi rộng thùng thình cố định ở phía sau người, măng- séc sắn cao cao, vạt áo dư thừa buông xuống một bên hông, lúc này mới có thể nhìn thấy những đường cong trên thân thể nàng, bên dưới chiếc váy nhỏ hẹp màu đen bao trùm cặp mông, hiện ra hai chân nhỏ nhắn trắng noãn.

Ôi…

Chiếc áo hàng hiệu mấy vạn của hắn bị nàng cải biến như vậy có vẻ rất hợp với nàng. “Xin lỗi, lát nữa tôi sẽ là phẳng lại cho ngài, thế nhưng muốn ra ngoài làm việc tôi chỉ có thể mặc như vậy.” Lâm Hi Hi đỏ mặt giải thích, nàng cũng biết tự ý sửa y phục của người khác là không đúng.

“Trông cũng đẹp…” Tần Dịch Dương nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát nàng.

“Không phải tới sở cảnh sát sao? Kết quả như thế nào?” Hắn thay đổi trọng tâm câu chuyện, không muốn cô gái trước mặt ngượng ngùng không tự nhiên.

Lâm Hi Hi thoáng buồn, tinh thần có chút suy sụp, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

“Tôi chỉ đem sự thật nói với bọn họ, chứng cứ chính xác tôi rất khó cung cấp, chỉ có Nguyễn Húc có thể chứng minh ngày đó sau khi tòa tuyên án, Nhạc Phong đã dùng thuốc mê khống chế tôi, còn có nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của Viện Y còn lưu lại những cuộc gọi với người lạ trong thời gian đó, có thể chứng minh đó là do Nhạc Phong gây ra… Bọn họ tìm cách xóa bỏ.”

Lâm Hi Hi khó khăn nói hết.

“Nghe có vẻ hơi chậm, hiệu suất làm việc của họ chỉ được thế thôi à?” Tần Dịch Dương liếc mắt đảo qua màn hình máy vi tính, khóe miệng cong lên.

Lâm Hi Hi không nói gì để phản kháng.

“Tôi sẽ cố gắng hơn.” Tiếng nói của nàng rất nhẹ nhưng kiên định.

“Được.” Ý cười trên môi Tần Dịch Dương càng mở rộng.

Lâm Hi Hi có chút không phục, nhẹ nhàng cắn môi rồi lại buông ra, hỏi: “Ngài sẽ đi xem phiên phúc thẩm chứ?’’

“… Có lẽ!” Tần Dịch Dương cũng rất nghiêm túc, đau lòng mà nhìn nàng: “Tôi sẽ đi.”

Cùng hắn đối diện vài giây, tựa hồ trong nháy mắt ngoại trừ khích lệ còn biểu hiện gì, không có châm chọc và coi thường, lồng ngực Lâm Hi Hi cũng bình ổn một chút, cũng thoải mái không ít.

“Tôi đi ra ngoài làm việc.” Nàng muốn đi ra ngoài.

“Chờ một chút.”

Lâm Hi Hi quay đầu lại thấy Tần Dịch Dương từ chỗ ngồi đứng dậy, động tác giống như một con báo đang ẩn lấp, đôi mắt hiện lên một tia thích thú như đi săn, còn có nồng đậm thâm tình không rõ là gì, Lâm Hi Hi hồi lâu mới biết, đó là gì…

“Em không biết có một loại cảm giác hợp khẩu vị của người ta sao?” Tần Dịch Dương kéo cánh tay của nàng qua, hơi dùng lực một chút đem nàng túm vào trong lòng.

“Nhìn thấy được nhưng không ăn được, rất khó chịu.”

Thoáng cái nằm trong khuỷu tay của hắn, cách Âu phục cùng giày da, Lâm Hi Hi cũng khẩn trương một hồi.

“Tần tiên sinh, đây là phòng làm việc!” Sức lực của nàng không thể chống lại hắn, chỉ có thể cao giọng cảnh cáo.

“Tôi rất rõ ràng.” Hắn cụp mắt, đường nét tuấn lãng phóng đại trước mắt nàng, bàn tay to từ từ vuốt ve lưng nàng, “Đây là phòng làm việc của tôi.”

Vậy là có thể tùy tiện làm sằng? Trong long Lâm Hi Hi phát ra một câu.

“Tôi còn chưa có đồng ý làm người đàn bà của ngài, tôi không đồng ý…” Động tác của hắn càng ngày càng khác người, Lâm Hi Hi nhịn không được kêu lên.

Tại trên lưng nàng mà vuốt ve, chạm tới sát viền nội y từ từ dừng lại.

Đôi mắt Tần Dịch Dương toát ra năng lực có thể khiến người ta tan chảy, hô hấp càng gấp gáp. Phụ nữ mặc sơ mi của đàn ông rất quyến rũ, huống chi nàng lại cảm nhận được nguy hiểm, đơn thuần làm người ta muốn giữ lấy, cho nàng nếm thử mùi vị tình dục như thế nào, mà không phải hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn, êm dịu mà gọi hắn: “Tần tiên sinh”, cái miệng nhỏ nhắn kia nhất định sẽ tràn ra tiếng ngân mê hoặc, mà không phải là cái từ ngữ quái gở này!

Cô gái nhỏ này, lúc nào đó phải khiến cho đầu óc nàng thanh tỉnh một chút mới được!

Hắn nên dùng hành động thực tế để nói cho nàng biết, phụ nữ nên đứng ở phía sau sự bảo vệ của đàn ông, và không nên tỏ ra mạnh mẽ, càng không thể kiên cường mạnh mẽ.

“Một tuần”, Tần Dịch Dương mở miệng nói, tiếng nói u ám hiện lên một tia nhẫn nại, khóe miệng cong lên.

“Nhiều nhất là một tuần, em phải đồng ý.’’

Hắn rất ít khi nghiêm túc tuyên bố với nàng điều gì, lúc này đây lại khẳng định chắc chắn như vậy.

Lâm Hi Hi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn mà hồn xiêu phách lạc, hô hấp bất ổn, chật vật giãy ra khỏi ôm ấp của hắn, chạy ra khỏi phòng làm việc!

Vòng ôm to lớn của người dàn ông cứ như vậy nằm trong khoảng không, Tần Dịch Dương nheo mắt lại, nhìn cô gái nhỏ nóng ruột chạy trốn kia, cảm giác sự chịu đựng của mình đã đến giới hạn.

***

Đã là gần cuối tháng chín, thành phố vẫn nóng bức khác thường.

Cả thành phố truyền đi tin tức nóng hổi chờ tới ngày chủ nhật mở phiên tòa phúc thẩm, về tội danh cưỡng bức của chủ tịch Nhạc Thị có thành lập hay không, đồng thời định tội, các cơ quan truyền thông bên nào cũng cho là mình đúng, tuyên truyền ngày càng không đúng đắn, cũng ngày một bạo dạn.

Toàn bộ công việc của Nhạc Thị đều đình trệ, tuy rằng nội bộ Nhạc Thị có người oán hận bố mẹ Nhạc Phong nhưng trong buổi họp báo phỏng vấn lại không chút nào che giấu sự oán hận đối với nguyên cáo vì đã cố tình gây sự khiến cho Nhạc Thị tổn thất danh dự mà dẫn tới hành vi bất mãn cùng oán hạn, một cô gái nhỏ nhu nhược như vậy, trong lần tố tụng đầu tiên đã thất bại lại ngóc đầu trở lại, lần thứ hai lại tố cáo tội danh mà không ai có thể tin tưởng, nhưng nàng lại kiên định làm cho bằng được.

Cửa tòa án tấp nập các đoàn xe.

Thông qua cánh cửa sổ Lâm Hi Hi nhìn người phía đối diện, sau một lúc lâu mới từ trong xe bước ra, Nguyễn Húc theo sát phía sau, ở phía sau nàng nói “Tôi nên cử toàn bộ bảo vệ của Bác Viễn đến đây cùng Nhạc Thị đối đầu một chút, cái loại người này, làm sao lại kiêu ngạo đến như vậy?”

Ngón tay Lâm Hi Hi run rẩy, ngưng mắt nhìn phía đối diện, có cơ quan truyền thông chen chúc, có một bức tường bảo vệ, vợ chồng họ Nhạc cùng Nhạc Phong từ trong xe đi ra, còn có một thư ký bên cạnh Nhạc Phong, là Kiều Nhan.

“Hay thật, tôi đoán bọn họ hận không thể cho phát sóng trực tiếp đấy…” Nguyễn Húc cười lạnh cảm thán một tiếng, khóa cửa xe.

Sau đó phía truyền thông như ngửi được mùi, hướng phía Lâm Hi Hi chạy nhanh tới.

Chương 101: Phải có trách nhiệm với lời nói của mình.

“Lâm tiểu thư, cô vẫn luôn không trả lời vào vấn đề chính mà truyền thông muốn hỏi, là vì bản thân cô chột dạ sao?”

“Lâm tiểu thư, nguyên nhân gì thúc đẩy cô lần nữa chống án ?”

“Lâm tiểu thư …”

Bọn họ chen chúc chạy đến, tiếng huyên náo khiến cho Lâm Hi Hi cảm thấy hít thở không thông, cũng cảm thấy cả người bị xô đẩy mãnh liệt.

Microphone cơ hồ chạm được đến môi của nàng, có mùi vị của sự bức bách.

“Đáng chết…” Nguyễn Húc tận lực che chở cho nàng không bị bọn người đó quấy rầy đến, hiện tại hắn đã cảm giác được cái gì gọi là thế đơn lực bạc, mặc dù bản thân là một đại nam nhân.

Hẳn là so với phụ nữ thì mạnh hơn, nhưng mà ngu ngốc đối đầu với không phải một người mà là một đám, hơn nữa còn là một đám người không sợ chết là gì, hắn thì có hề hấn gì chứ.

“Chúng ta đi vào bên trong trước đi!” Không chần chừ, Nguyễn Húc hướng bên tai Lâm Hi Hi hét một tiếng, liền kéo nàng đi vào bên trong.

“Lâm tiểu thư, chúng tôi đã phỏng vấn qua bố mẹ cùng người nhà nạn nhân đã tử vong Tống Viện Y tiểu thư, đối với sự việc bị cường bạo bọn họ tỏ thái độ không tin tưởng , rất có thể trên phiên tòa họ sẽ đối kháng với cô, đối với tình huống như vậy cô có ý kiến gì?”

“Anh nói cái gì? Bác Tống …. Bọn họ nói thế nào?” Ánh mắt Lâm Hi Hi chợt sáng lóe lên, tựa như là không hỏi ra vấn đề thì quyết không bỏ qua, tựa đã bị nhà báo đó bắt thóp được lời nói, không khỏi một hồi kích động.

“Hi Hi!” Nguyễn Húc cau mày kêu nàng một tiếng, che đi microphone của nhà báo kia, “Đừng tin! Bọn người này đều đang nói bừa đó.”

Sắc mặt Lâm Hi Hi càng thêm tái nhợt, nhẹ nhàng ngăn tay Nguyễn Húc lại, hỏi lại lần nữa: “Bọn họ nói như thế nào?”

Nhà báo nói: “Theo cha mẹ Tống Viện Y tiểu thư cho biết họ không thừa nhận sự việc cường bạo xảy ra, hơn nữa có thể trên tòa họ sẽ đứng về phía lập trường của bị cáo mà bác bỏ đơn tố tụng của cô. Chẳng lẽ Lâm tiểu thư không biết sao? Đối với thái độ này của người nhà họ Tống cô có cảm tưởng gì?”

“Chuyện đó, anh khẳng định sao?” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nhưng kiên định mà hỏi.

Nhà báo tưởng mình đang mơ: “Lâm tiểu thư, là tôi đang hỏi cô.”

“Anh không cần có trách nhiệm với những lời mà mình nói sao?” Thanh âm êm ái của Lâm Hi Hi có chút đanh lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhà báo kia, “Tôi hỏi một lần nữa, anh chắc chắn như vậy sao?”

Sắc mặt nhà báo kia cực kỳ lúng túng, “Chuyện này chúng tôi chưa có chứng thực, chẳng qua chỉ là phỏng đoán.”

Lâm Hi Hi thở phào nhẹ nhõm, lãnh đạm nhìn anh ta, “Chuyện bị cường bạo là do bệnh viện giám định, mặc dù hiện giờ tôi cảm thấy y đức của bệnh viện kia cũng thực khốn nạn, cư nhiên giúp đỡ bị cáo ngụy tạo chứng cớ, nhưng sự thật phơi bày trước mặt tôi mới quan trọng.” Nàng cười cười, thê lương nhưng lại đẹp như đóa bách hợp nở rộ, “ Chẳng phải chỉ là suy đoán sao? Các người thì biết cái gì. . . . . .”

Câu nói cuối cùng kia, nàng nói rất nhẹ, nói xong xoay người rời đi.

Nguyễn Húc sửng sốt một chút, đuổi theo, tiếp tục giúp nàng mở đường.

Tiếng ồn bốn phía như muốn nhấn chìm nàng, trong đầu Lâm Hi Hi hiện lên toàn bộ tình cảnh trong buổi tang lễ ngày hôm đó, bố mẹ Viện Y rốt cục có thái độ gì nàng chính là người biết rõ nhất, thế giới này thật bạc bẽo.

“Tần tiên sinh chưa tan họp sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, cắt đứt tiếng an ủi cùng giải thích liên hồi của Nguyễn Húc ở bên cạnh.

Nguyễn Húc nhìn khuôn mặt nàng, than nhẹ một tiếng: “Chưa xong, đang ở phía đối diện.”

Lâm Hi Hi nhìn về phía đối diện, một tòa nhà ở rất gần, cách cửa sổ thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy một thân ảnh cao ngất từ đầu tới cuối đều ngưng mắt nhìn thẳng nàng, ánh mắt thâm thúy.

Lâm Hi Hi đứng thẳng lưng, dưới ánh mắt chăm chú của hắn bước lên bậc thang, từng bước tùng bước rất kiên định. Sắc mặt nàng tái nhợt, xinh đẹp đến đau lòng người, nàng lại hoàn toàn không biết, ánh mắt vẫn trong veo như trước.

Sợ rằng lần này nàng phải đơn độc chiến đấu. Nàng cũng muốn đứng thẳng, bước đi thật uyển chuyển.

Hai bên phản biện được một nửa, luật sư biện hộ ngồi xuống, thấp giọng hướng về phía Lâm Hi Hi nói mấy câu, sắc mặt Lâm Hi Hi có chút u ám, chẳng qua là đả kích lần trước đã để lại cho nàng bóng ma quá lớn, nàng đã hoàn toàn mất lòng tin với tòa án.

“Lâm tiểu thư, tôi đã sớm nói vụ án như thế này không nằm trong phạm vi khả năng của tôi, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi, tôi cũng đã cố gắng dốc toàn lực để dành chiến thắng, nhưng vụ kiện này, chúng ta ngây ngốc ở thế bất lợi, Lâm tiểu thư tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi.” Dung mạo luật sư biện hộ thực xấu xí, thấp giọng nói lời xin lỗi với cô gái xinh đẹp nhu nhược bên cạnh.

Không giúp được cho nàng, quả thực đáng tiếc. Cái đầu xinh đẹp của Lâm Hi Hi hơi cúi thấp, cánh môi có chút tái nhợt nhẹ nhàng nói: “Tôi còn chưa có buông xuôi, cô nóng lòng như vậy làm gì?”

Khuôn mặt luật sư biện hộ đỏ lên, cánh tay nắm chặt văn kiện hạ xuống, ngồi thẳng hơn một chút.

Không lâu sau, Nguyễn Húc xuất hiện tại ghế nhân chứng.

Luật sư phản biện đứng lên, vẫn là hình ảnh phong lưu phóng khoáng giống như trước kia, khóe miệng chứa đựng nụ cười nói: “Nhân chứng nguyên đơn, anh có thể chứng minh sau khi phiên tòa thứ nhất kết thúc, nguyên cáo là Lâm tiểu thư đã bị Nhạc tiên sinh bên phía chúng tôi gây khó dễ, dữ dội hơn như anh nói là đã hạ thuốc mê phải không, anh có thể nói rõ hơn một chút thành phần của thuốc mê chứ?”

Nguyễn húc nhàn nhạt nhìn hắn: “Thành phần thuốc mê có báo cáo của bệnh viện giám định, anh có thể đi xem.”

Luật sư biện hộ nói: “Được, tôi biết. Nhưng là nghe nói ở hoàn cảnh lúc đó cũng chỉ có một mình anh ở đó phải không? Trừ anh cùng người trong cuộc, còn có ai có thể chứng minh không?”

Nguyễn Húc cười cười: “Câu hỏi này có chút ngây thơ nha, nếu như có thể nói, tôi rất hi vọng Nhạc Phong tiên sinh có thể tự mình đứng ra thừa nhận, nhưng mà không có biện pháp, hắn nhát gan, tôi chỉ có thể tự mình chứng minh mà thôi.” Căn phòng khẽ ồn ào.

Trên mặt luật sư biện hộ thoáng qua một tia ngưng trọng, lại nhanh chóng biến mất: “Quan toà đại nhân, tôi có thể phản đối nhân chứng đang công kích nhân phẩm công nhân chứ?”

Búa nhỏ đánh một tiếng rõ ràng, “Phản đối không có hiệu quả, tiếp tục phản biện.” “Vậy tôi tiếp tục hỏi, trong bản báo cáo thành phần thuốc mê của bệnh viện, như vậy lời anh nói là có thể chứng thực, như vậy xin hỏi mối quan hệ của anh cùng nguyên cáo là như thế nào?”

“Chúng tôi là đồng nghiệp,” Nguyễn húc lãnh đạm nói, “Cụ thể mà nói, cô ấy chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ của Bác Viễn mà thôi.”

Luật sư biện hộ cười cười: “Nguyên cáo bạn của anh Lâm tiểu thư rất đẹp, chẳng lẽ anh cũng chưa có. . . . . .”

“Phản đối, ” Nguyễn Húc nhẹ giọng cắt đứt lời của hắn, ánh mắt sắc lạnh giương lên, từng chữ từng chữ nói rõ ràng, “Mời không cần đứng ở ngoài cuộc mà suy đoán bừa bãi, để tránh ảnh hưởng đến danh dự người trong cuộc, tập đoàn Nhạc Thị các người không phải chú trọng nhất là danh dự sao? Cũng xin hãy tôn trọng đối thủ của anh, đây là phép lịch sự tối thiểu.”

Lâm Hi Hi lẳng lặng nhìn, tứ chi vốn là mềm yếu vô lực bỗng có thêm mấy phần khí lực, nhìn Nguyễn Húc đứng lên, trong lòng nàng dâng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi, ánh mắt hai người gặp nhau một khắc trong không trung, Lâm Hi Hi có thể hiểu được khẩu hình từ môi của hắn. Cố gắng lên.

Nàng nhẹ nhàng cắn môi, cho mình sức mạnh, cũng đè nén xuống ấm áp nơi hốc mắt.

Chương 102: Chỉ muốn cùng hắn nói một lời.

Ánh mắt Nhạc Phong lần nữa xuyên qua tòa án nhìn sang.

Lần này không giống với trước đây, Lâm Hi Hi rõ ràng nhận thấy sự sắc bén cùng khôi hài trong mắt hắn.

Hắn nhìn nàng, con ngươi vằn đầy tơ máu.

“Tiếp theo đến lượt phía bị cáo đưa ra chứng cứ phản bác.” Thanh âm trầm thấp của quan tòa vang lên, ở trong khán phòng vang lên ong ong mà uy nghiêm có hiệu lực, tựa tử thần đang tuyên án.

Phía bị cáo một người làm chứng đi lên, rất xa lạ Lâm Hi Hi chưa từng thấy qua.

Nhân chứng chậm rãi nhớ lại, Lâm Hi Hi khó khăn nghe nguyên nhân làm chứng của nhân chứng, căn cứ vào điều tra của cảnh sát, ngày đó Viện Y thật sự có nhận được một cuộc điện thoại khi lên xe chạy tới sân bay, hơn nữa bản thân cũng đã cài bom hẹn giờ làm nổ tung xe, ông ta cũng chính là người động chân động tay, cho nên vấn đề mấu chốt là ở cuộc điện thoại kia, cùng với hung thủ đứng phía sau, người trước mắt chính là… người tự thú.

Lâm Hi Hi nắm chặt thành ghế ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên sự nghi ngờ mà tái nhợt.

Hung thủ sát hại Viện Y , tới đây tự thú????

Nàng không nghĩ ra.

“Vị nhân chứng này, mời ngài nói qua mối quan hệ của ngài cùng Nhạc Phong tiên sinh.” Luật sư biện chứng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào hắn.

Người làm chứng tuổi đã cao, toát mồ hôi lạnh chậm giọng nói: “Tôi…. Là mối quan hệ thân thuộc, là dượng của hắn.”

Ánh mắt luật sư phản biện bộc phát sắc bén, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp vang lên: “Ông đứng ra làm chứng là muốn nói rõ hung thủ của vụ án xe bị nổ chính là ông, đúng không?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .